Latest topics | » Mem mới vào báo danh nhé!!!Mon May 27, 2013 4:28 pm by beastgirl » Mây's Blog - Nước mắt và nụ cườiMon May 06, 2013 5:57 pm by Mây mỏng manh » Cơn gió mùa hạ - VicFri May 03, 2013 10:52 am by Sheryl » Ngàn năm đợi chờ (Full) - Diệp Lạc Vô TâmSat Apr 27, 2013 8:41 pm by Sheryl » Thế giới bị lãng quên (The lost world) Thu Apr 18, 2013 4:28 pm by Sheryl » Mua Phu - Lâu Vũ Tình (Full)Thu Apr 18, 2013 3:43 pm by Sheryl » THIÊN THẦN KHÔNG CÓ CÁNHThu Apr 11, 2013 3:59 pm by Sheryl » Chàng Vampire của tôi Tue Mar 05, 2013 2:31 pm by Sheryl » [Trans Fic] Monochrome WorldSat Feb 02, 2013 6:03 pm by Kitsune Yu » Cặp đôi xui xẻo (Full)Fri Jan 18, 2013 4:15 pm by Sheryl » Tôi không phải là công chúa (Full)-KawiFri Jan 18, 2013 3:33 pm by Sheryl » Vợ chồng chưa lớnFri Jan 18, 2013 3:18 pm by Sheryl » Tường vi đêm đầu tiên (Full)- Minh Hiểu KhêThu Jan 17, 2013 4:07 pm by Sheryl » Thông báo về pic Thiên thần không có cánh............Thu Jan 17, 2013 3:42 pm by Sheryl » Chuyện tình thiên thần và 6 hot boySat Dec 29, 2012 8:08 pm by Trăng Đêm Gió Thổi |
| | Xin lỗi....em không phải thiên thần~! | |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Mon May 14, 2012 4:04 pm | |
| First topic message reminder : xin chào, mình tên Kin, đây là lần đầu mình fic truyện trên 4r Diệp Thảo Các, mong mọi người chiếu cố cho. và đây là truyện của mình Xin lỗi.....Em không phải thiên thần!
các nhân vật chính : _ Kinny Shine : sản phẩm được tạo ra,gần như là Robot nhưng phần lớn nguyên liệu chính của cô ấy là Bóng tối. còn làm thế nào tạo ra cô ấy thì....chịu!(Kin là tên gọi tắt) _ Vicky : con trai trưởng của gia tộc Shine, không có gì đặc biệt ngoại trừ tính ăhn chơi không thua gì ai _ Nhị tiểu thư ChiRi : ái nữ độc nhất vô nhị của gia tộc Shine, vẻ đẹp của cô là niềm tự hào đất nước. rất ghét Kin. _ Yun : Master của Kin và cũng là người tạo ra cô ấy. _ Ren Luan : con trai thứ 2 của Công tước Luan, được đính hôn với Kin. là một chàng trai có thể giết tất cả các cô gái chỉ = 1 nụ cười. người thừa kế của Luan. và cũng là kẻ mà Yun muốn trừ khử. và còn một số nhân vật khác, sau này Kin sẽ giới thiệu cho các t.y tiếpcòn bây giờ bắt đầu theo dõi truyện cũa Kin nha! Chap 1 : sự bắt đầu từ máu - nhiệm vụ thứ 1 của Kinny- Spoiler:
Người ta thường nói bóng tối tượng trưng cho những điều không may. Nhưng với tôi thì hoàn toàn ngược lại. “Shadow” là biểu tượng may mắn của tôi. Và cũng là “nickname” khi tôi thi hành nhiệm vụ, họ gọi tôi là “Shadow Lady”, và tôi còn có một cái tên khác…nó gắn liền với huỷ diệt nhưng chính xác hơn là sự trả thù của gia tộc đã tạo ra tôi. Vì một lý do nào đó, tên gọi của họ trước hoàng cung và toàn đất nước này bị cấm. Tôi nghe các người giúp việc nói gia tộc này mang tội phản quốc nhưng vì 400năm nay họ đã giúp cho nhà vua và cuộc chiến của đất nước không ít nên tất cả bị lưu đày vào vùng đất cấm, số còn lại(ý tôi là các trưởng lão) thì đem đi hành quyết. Từ lúc tôi được sinh ra, đúng hơn là được “tạo ra” cái mà tôi thấy là một toà lâu đài u ám. Ở đây hầu như không có nhiều người, suốt ngày tôi chỉ thấy bọn người hầu ra ra vào vào. Số người hầu ở đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và 3 người nữa, hai nam, một nữ. Người con trai – trưởng nam của gia tộc là Vicky, anh chàng này không quan tâm gì đến thế sự, mặc dù tên mình có trong danh sách phản quốc nhưng vẫn rất “tươi tỉnh”,sáng trưa chiều tối chỉ biết hưởng thụ ăn chơi với các cô được triệu tập từ một nơi tên là “kỹ viện” ( dù tôi hoàn toàn không biết kỹ viện là gì ). Kế đến là cô nhị tiểu thư ChiRi, kiêu sa đài các, dù bị giam lỏng ở đây như vẻ đẹp của cô vẫn là niềm tự hào của đất nước. Còn người cuối cùng là Yun – My Master, người đã tạo ra tôi từ bóng tối, tất nhiên không chỉ có tôi mà còn có những “cấp trên” khác được Master tạo ra nữa. Nhưng tôi thấy hầu hết họ chỉ làm việc vặt như tìm kiếm nguyên liệu hay giúp Master tạo ra những “chiến binh phục thù từ bóng tối” – tên gọi mà Master đặt cho tôi. Và tôi là “sản phẩm” thứ 3598 và cũng là “sản phẩm” cuối cùng của Master. Các “sản phẩm” trước đây đều mắc lỗi gì đó mà hỏng. Tôi thấy mình thật may mắn khi là một “sản phẩm” hoàn hảo cũa Master (bởi vì các sản phẩm hư hỏng trước đây đều bị ném thẳng vào…thùng rác). Lúc nào ở trên đỉnh của lâu đài cũng thật thích. Gió lạnh buốt thổi qua tôi. Ánh trăng khuyết sáng cả một khu rừng âm u này và đêm nay cũng là đêm cuối cùng tôi được đứng đây. Tôi đã kết thúc khoá huấn luyện của Master từ ma thuật đến cách sử dụng vũ khí huỷ diệt. Ngày mai – ngày tôi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên – giết Nam tước Diana – kẻ bắt đầu tin đồn Đại công tước Brady (cha của Master) phản quốc. - Kin, cô ở đâu vậy? Kinnnnnnn? - Vâng thưa tiểu thư ChiRi? - Yun tìm cô mãi đấy, mau đến chỗ nó trước khi nó phát điên. Tôi không muốn căn phòng xinh đẹp của tôi thành bình địa cô hiểu chứ? ChiRi nhìn tôi với ánh mắt sắc đá, làm tôi có cảm giác cô ta muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Nhưng ăn làm sao được chứ, tôi là “bóng” mà! Tôi vừa nghĩ vừa cười thầm nên càng làm ChiRi lườm tôi dữ tợn hơn nữa, cô ta nhấn mạnh: - CÔ HIỂU CHỨ? KINNY SHINE? - Vâng…tôi biết rồi ạ…! - Vậy thì mau đến chỗ thằng bé đi! - Thưa tiểu thư….. - Gì? - Tôi mong lần sau tiểu thư đừng gọi hết tên của tôi. Chỉ mỗi Master mới có thể gọi thôi ạ. Nói rồi tôi toan chạy đến chỗ Master mà không cần đợi câu trả lời của tiểu thư. Đến nơi rồi thì tôi thấy phòng của Master giờ đã trở thành…“bình địa” - Ưm…Master gọi tôi ạ? Vừa thấy tôi, Master ngưng ngay việc “phá hoại” đang làm dở dang. Cậu ấy nhìn tôi đăm đăm, hình như rất giận thì phải. Nhưng tôi chỉ đi mới…4giờ chứ có lâu mấy! Rồi tôi nhận thấy cái lườm đáng sợ từ Master và cậu ấy thét lên - CÔ ĐI ĐÂU THẾ HẢ? - Tôi…ở trên đỉnh lâu đài. – dù cứ mấy ngày là Master lại như thế với tôi, cũng quen rồi nhưng tôi không thể nào chịu được khi Master nổi giận cả. Đáng sợ. - Đến đây Kinny. - Vâ…vâng thưa Master. Tôi bước đến theo lệnh của Master(chậm hết sức có thể) và Master tiếp tục thét lên - MAU! Tôi giật mình bước nhanh tới, dù là bóng nhưng Master đã cho tôi cảm giác, chính vì thế tôi thấy sợ vô cùng. Nhưng Master túm lấy tay tôi, kéo tôi về phía cậu ấy và đặt môi cậu ấy lên môi tôi. Làm tôi tự sợ hãi đến hết sức ngạc nhiên. - Ơ…Ma…Master? Cậu ấy buông tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng, như thế lại càng làm Master đẹp hơn rất rất rất nhiều lần so với bình thường( thường là đã đẹp lắm rồi) - Cứ để như thế. Đừng nói gì cả, cô chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của tôi thôi. - Vâng thưa Master. Rồi cậy ấy tiếp tục đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nó khá là ấm áp nhưng tôi không cảm nhận được sự ngọt ngào. Master bỗng cúi xuống, gục lên cổ tôi. - Á….Master….đau - Tôi đã đóng dấu lên người cô, từ bây giờ cô là của tôi. Không ai có quyền sở hữu cô ngoài tôi cả, biết chưa? - Vâ…vâng…Master. - Hôm nay cô ở lại với tôi nhé? - Tại sao ạ? - Đừng có hỏi nhiều! Tôi bảo sao thì làm vậy đi! - Vâng… Cả buổi tối đó tôi ở bên Master, nhìn Master ngủ. Tôi ngồi cạnh chờ đến lúc cậu ấy mở mắt nhìn tôi. Bất chợt Master tỉnh giấc - Kin? Cô đâu rồi? Kinnnnnnnn - Tôi ở đây Master. Ngay bên cạnh anh. Rồi cậu ấy xiết chặt lấy tôi….vòng tay run run, tôi cảm nhận được tim cậu ấy đang đập rất nhanh, hình như có chuyện gì thì phải? - Có gì không ổn sao? Master? - Tôi mơ, là ác mộng. - …… - Để thế này một chút đi. Đừng đi đâu đấy. - Vâng Tôi không hiểu…ác mộng…một giấc mơ? Chúng là cái gì? Tôi trằn trọc suy nghĩ cho đến sáng. - Master…dậy đi…Master!!!! - Ơ…ưm… - Sáng rồi đấy ạ. - Ừ. - vậy… tôi đi nhé? - Cô định đi đâu? – Master túm chặt lấy cổ tay tôi. Đúng là chỉ có mổi Master mới có thể làm cho tôi thấy đau - Giết Nam tước Diana theo lệnh Master ạ. - Ừ, đi mau đi, còn rất nhiều người nằm trong danh sách chờ cô xử đấy. Tôi gật đầu, rồi bay khỏi lâu đài u ám. Bây giờ đứng trước tôi là một toà dinh thự toàn là màu vàng – cái màu tô vô cùng ghét!(tôi không viết vì sao mình lại ghét, nhưng vì Master đã cấy vào Chip A của tôi như thế thì tôi đành chịu). Mới mở màn mà hai tên lính gác đã khiến tôi khó chịu - Này cô là ai? Sao dám cả gan đến dinh thự của nam tước Diana. Muốn chết sao? Không nói nhiều gì với bọn chúng. Tôi ra tay giết sạch. Những vệt máu đỏ tươi loang ra. Thật là tuyệt khi thấy chúng từ cơ thể người khác! Vậy là bước xâm nhập đã xong. Tôi trèo qua cổng dinh thự, hang nghiên từng bước tiến vào. Tất nhiên là những tên cản đường đã bị tôi tiễn về thế giới bên kia hết rồi. Chỉ trong 30phút, toà dinh thự này đầy máu. Một màu đỏ rực. Màu ưa thích của tôi. “Cạch…cạch” Ở phía cái tủ đồng hồ phát ra tiếng, tôi dám chắc là Nam tước Diana. Nhưng dù gì cũng phải kiểm tra đã. Tôi giết hết người ở cái dinh thự đáng ghét này rồi còn đâu ( Kin nói = giọng “tỉnh” queo, coi mạng người như đồ chơi vậy sao? Mà cũng phải, t/g tôi đã tạo ra 1nhân vật như thế thì trách được ai) - Kích hoạt….nhìn xuyên không gian…xác định mục tiêu….Nam tước Diana - Khô…không…làm..ơn..tha..cho tôi…là..làm ơn - Kích hoạt phi tiêu Shadow….phóng! - Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Hoàn thành nhiệm vụ…huỷ diệt mục tiêu! Kích hoạt ma trận dịch chuyển. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi đã được hoàn thành một cách xuất sắc. Trở về lâu đài u ám, ma trận dịch chuyển đưa tôi đến ngay chỗ của Master. - về rồi à? Kin, mọi chuyện thế nào? - Thưa Master, tôi đã tiêu diệt tất cả những người có mặt trong dinh thự. Bỗng nhiên cậu ấy ném tách trà vào mặt tôi, những vệt máu từ má tôi bắt đầu chảy. Cậu ấy lại dùng ánh mắt đầy sát khí nhắm vào tôi, và bây giờ kề cổ tôi là một cao dao bạc. - Tôi bảo cô giết Diana, chứ không phải giết người vô tội. - Tôi đã giết cả Diana thưa Master. – tôi nói, vẻ mặt đầy thản nhiên không chút cảm xúc. Bởi vì ngoài Master ra thì cô tiểu thư ChiRi đó cũng đã không ít lần kề dao vào cổ tôi. Và tôi cũng chết vài lần dưới lưỡi dao sắc nhọn ấy rồi, nhưng…tôi là một con ma bất tử. Không chết được. - Lần này tôi bỏ qua cho cô. Nhiệm vụ đầu tiên có lẽ còn sai sót đôi chút. Lần sau đừng làm hại đến người không có tội,nhớ chứ! - Vâng…Maste - Cô về phòng được rồi, mai đến lượt Hầu tước Kansa. Và lần này hãy đảm bảo là chỉ mỗi ông ta ra đi thôi nhé! - Vâng…tôi rõ thưa Master. Tôi về phòng, người tôi đầy mùi máu. Tanh. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa, tôi không thích mùi này xíu nào cả! Kinh khủng lắm! Nhưng điều làm tôi băn khoăn lúc này là Master, tại sao cậu ấy lại không cho tôi làm hại ai ngoài người mà cậu ấy muốn chứ? Có gì khác nhau đâu nào? Đã thế còn mắng tôi. Tôi là cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ thật sớm còn gì. Thật chẳng thể nào hiểu nổi cậy ấy nữa. Haizzz, nhưng mà bây giờ tôi phải tắm cho sạch cái mùi tanh khủng khiếp này mới được. Cứ thế mà ngủ chắc tiêu cái mũi “xinh đẹp” của tôi mất thôi! Đúng là chẳng có gì thích hơn ngâm nước lạnh. Mát ơi là mát! (trời lạnh ngâm nước lạnh mà còn nói thích =.=). “Cốc…cốc…cốc…..cốc” - Ai đó? - Là tôi, Yun. - Ơ? Master? Xin đợi tôi một chút ạ. Sao Master lại tìm tôi vào giờ này nhỉ, đâu còn sớm. Với lại cậu ấy là người hay đi ngủ sớm mà? Vừa nghĩ, vừa nhanh mặc quần áo. Xong hết. Tôi mở cửa. Ôi chao? Ai đứng trước phòng tôi thế này? - Cô làm gì nhìn tôi chằm chằm thế? Âm mưu gì à? Ây…cái cách nói chuyện ngạo mạn(chỉ riêng với tôi) đó, không phải ai xa lạ, chính là Master! - Có chuyện gì sao? Thưa Master? Cậu tìm tôi trễ thế này……ứm? - Im lặ ngvà đi theo tôi. Có thứ này tôi vừa làm cho cô đấy, sau này cô cần nó dài dài. Master lấy tay bịt miệng tôi lại. Tôi chỉ gật đầu mấy cái rồi im lặng đi theo. Haizzz…có gì mà làm nghiêm trọng thế không biết nữa. 1 tiếng sau - Ôi chao!!!!!! Master làm cho tôi đấy ư? - Ừ. Cô thích chứ? Tôi đã cố hết sức làm nó đấy. - Vâng! Thích lắm ạ. Nó đẹp quá! - Sau này cô có thể bay rồi nhỉ? Ôi?! Tôi không nhìn lầm hay bị hoa mắt đấy chứ? Master vừa cười với tôi đó sao? Cậu ấy làm cho đôi cánh(màu đen), tóc cũng cắt ngắn. Bây giờ còn cười nữa ư? Không lẽ……tôi sẽ gặp nguy hiểm gì sao???? Master mà lại thế ư? Ai cứu tôi với!!!!! - Này! Này! Kin? Cô sao vậy? Đau ỡ đâu à? - Không phải…tôi sắp gặp nguy hiểm gì đấy chứ…tự nhiên Master tốt với tôi thế…… - Haha….cô đùa sao? Tôi lúc nào chẳng tốt với cô cơ chứ? Cậu mở miệng nói lúc nào chẳng tốt mà khi nãy dám cứa dao vào cổ tôi. May con dao đó bị “cùn”,không thì tôi mất mạng rồi đau đớn “hồi sinh” rồi! Cậu quá quắt lắm. - Tại sao…Master làm những điều này vì tôi? - Nghe cho kĩ đây Kin. Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở lâu đài này. Từ ngày mai, cô hãy đến lâu đài của Công tước Luan. Nhiệm vụ đặc biệt của cô là GIẾT CHẾT REN - CON TRAI CÔNG TƯỚC LUAN. Nếu cần thiết, giết cả gia tộc của Luan, trừ những người vô tội. - Còn Hầu Tước Kansa? Và các Bá tước khác thì sao? - Tôi đã tạo ra các Shadow mới. Tuy chỉ sử dụng được một lần nhưng chuyện các bọn khác cứ đễ cho bọn chúng lo. Phần của cô là Ren,con trai Đại công tước Luan. - Nhưng làm sao tôi giết được cậu ta? Master biết gia tộc Luan rất khó đối phó mà. Có thể tôi sẽ chết trước đấy chứ! - Đừng lo. Kế hoạch tôi đã vạch ra từ rất lâu rồi. Trước đây cha tôi có hứa với Công tước, nếu có 2cô con gái sẽ gả cho Ren. Giờ chính là lúc tôi trả thù cho các trưởng lão và cha tôi. - Nhưng liệu Công tước có chấp nhận không ạ? - Sao lại không? - Master không nhớ Shine là tên gia tộc Công tước bị cấm nhắc đến sao ạ? Chắc gì Luan chấp nhận để con trai hắn lấy tôi chứ? - Chuyện này cô không cần lo. Tôi đã hẹn với hắn vào ngày mai. Hôm nay nghỉ sớm, mai cả anh trai và nhị tiểu thư cũng có mặt đấy. - Vâng. Tôi hiểu. Thưa Master.
| |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jun 02, 2012 10:32 pm | |
| | |
| | | Sheryl Các Chủ
Tổng số bài gửi : 355 Join date : 05/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jun 02, 2012 10:39 pm | |
| đặt cục gạch xây nhà cho muội khi nào ta về thì tính tiếp | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jun 02, 2012 10:42 pm | |
| - Nhược Băng đã viết:
- đặt cục gạch xây nhà cho muội khi nào ta về thì tính tiếp
hề hề, mà tỷ cũng fãi cm đấy nhé! xem xem Ren của muội có xinh trai hơm nào, mà tỷ cũng chưa cm cho Yun đấy | |
| | | shinsmile.2k12 Vô Danh
Tổng số bài gửi : 1 Join date : 04/06/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Mon Jun 04, 2012 12:06 pm | |
| Hay .. mà dài qá .. :))* | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Mon Jun 04, 2012 1:07 pm | |
| - shinsmile.2k12 đã viết:
- Hay .. mà dài qá .. :))*
thấy ham ôn :| hk dài sao gọi là tiểu thuyết! sai lầm khi ciêu m` cm hứ | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sun Jun 24, 2012 12:55 pm | |
| truyện ha - Spoiler:
- Ren…. - Chuyện gì? - Sao…anh lại mua nó? - Vì cô đã chọn mà? Hỏi lạ thế? - Biết là vậy, nhưng chẳng phải anh muốn để dành nó cho Sophia sao? - Ơ…tôi có nói cho cô biết chuyện này à? - Không, tôi nghĩ vậy. - Tôi đã từng cùng cô ấy tìm nó, tại chính nơi này. Lần đó chúng tôi về rất trễ, và hiển nhiên bị mắng cho một trận. - ….. - Nhưng, tìm mãi vẫn không thấy. Có lẽ nó dành cho tôi và cô đó. - Ý anh là? - Cô biết mà, vật linh thiêng sẽ tự chọn chủ nhân cho mình. Vì thế không mất nhiều thời gian chúng ta vẫn có thể tìm được nó. - Vậy sao? - Cô xem, trên đôi cánh dơi có đính đá Rubi này. - Đâu nào? - Đây nè. Nó…long lanh như đôi mắt cô vậy. – Ren đỏ mặt, quay sang hướng khác. - Thật sao? Lần đầu tiên anh khen tôi đó. - Tất…tất nhiên rồi. - Ừm. - Đó cũng là lý do mà tôi để ý cô, bởi vì… - Vì? - Số người có màu mắt đó rất hiếm. Nó quyết định số phận sau này của họ. Một là họ sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này nhưng cô chắc là chưa biết đâu, ở nước chúng ta, những người có màu mắt giống cô đều có một kết cục. - Là gì? - Chết. - Vì sao lại…. - Nhiều lý do lắm. - Anh nói đi - Tranh giành tài sản, quyền lực. Bị người than phản bội. Nhưng một điều tôi thắc mắc là chưa có ai chết vì tình yêu cả. Lạ thật đấy. - Anh biết tất cả những việc đó? - Tôi có thể xem tương lai của họ mà. Chỉ cần nhìn vào mắt. Tôi rất tiếc cho gia đình cô, lúc đó chẳng ai nghe lời tôi nói nên… - Không sao. Đừng bận tâm, chuyện qua rồi. Thế anh có xem được tương lai của cô không? - Không. - Hở? - Không xem được. - Tại sao? - Tôi cũng không biết. Nhưng dám chắc chỉ có mình cô là tôi không xem được gì qua đôi mắt ấy cả. - Ha! Vậy đúng là không phải cái gì anh cũng biết nhỉ. – tôi mỉa. - Cô đúng là… - Là? - Chẳng giống Sophia tí nàooooooooooo! - ……. Mặt tôi lại biến sắc. Lúc nào cũng đem Sophia vào so sánh với tôi cả. Đang vui vẻ một chút, giờ lại khiến tôi khó chịu. Mèo núi đáng ghét này! - Nè, cô sao vậy? Đừng nhìn tôi như thế chứ! - Nhìn…như thế? - Thì đôi mắt tròn xoe như cún con ấy. Đáng yêu lắm! Ớ…. - Đáng..yêu? anh nói…tôi? - Thôi. Đi thanh toán, thanh toán nhanh rồi về. - Thì tôi đã bảo anh thanh toán từ nãy đấy thôi! - Ư…. - Hì - Cười gì? - Bí mật. Đúng là người làm tôi dễ dàng khóc và cười như thế chỉ có mỗi Ren mà thôi. Khen mắt tôi đẹp, rồi lại nói tôi giống hay khác Sophia, rồi nói tôi đáng yêu. Rồi giờ lại đánh trổng lảng quay lặt bỏ đi mất. Đúng là chỉ có mỗi Ren thôi. Tôi có nói cả ngàn lần “tôi yêu anh” cũng không hết được tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi hi vọng thời gian được ở bên anh không bao giờ là quá ngắn. - Kinny, xong rồi đó, đi thôi! - Đúng là…chỉ mỗi anh thôi, mèo núi. - Ơ? Tự nhiên nói gì tôi không hiểu? Lại còn nắm tay nữa? - Đi chơi không? - Đi đâu? - Hoàng cung! - Hả? Làm sao vào được đó? - Không! Sau khi cử hành hôn lễ. - Mà vào đó làm gì? - Chơi! - Nhưng…đó không phải nơi muốn vào là vào đâu. - Chỉ cần tôi muốn, dù nơi nào tôi cũng đi được. - Tự tin nhỉ? - Nào, về thôi “mèo núi”. - Nè, “bong bóng nước”, đừng có gọi tôi như thế! - Thì anh vừa gọi tôi là “bong bóng nước” đấy thôi - Tôi không gọi nữa. Vậy cô gọi tên tôi đi! - Để xem đã…hưmmmmm. Không! – tôi lè lưỡi trêu. - Rồi rồi, tôi chịu thua cô. Đầu hàng. Chịu chưa? – Ren cười tít mắt, đáng yêu vô cùng. - Hihi. - Lại cười gì nữa? - Không. Vì thấy vui thôi. - Ừ ừ, về thôi nào. - Ừm. Ra khỏi Jewel shop, tôi đã nghĩ mình sẽ lại….bám chặt lấy Ren mất. Lại là căn nhà gỗ xập xệ, tồi tàn, mục nát, ẩm ướt đó ư? không đời nào! Chỗ đó chẳng khác nào…hang quỷ cả! Đáng sợ vô vô vô vô cùng tận! Thành thật mà nói tôi chúa ghét những nơi tối tăm như thế này. Và cực kì ghét những thứ rùng rợn vào những trường hợp – không – nguy – hiểm. (T.giả : sợ thì nói đại đi cô ơi! Ghét nỗi gì. _Kinny *lườm đầy sát khí* *giơ cây súng* *chuẩn bị bóp cò*. _T.giả : a…a hôm nay trời đẹp thế. Nhưng ta bận roài, khác nhé! *leo lên chiếc ván tượt gió lốc L2 phóng thẳng* [sr nhé đang chơi zing speed nên bị liệu luôn :D]). Nhưng khi bước từng bước…run rẩy lên bậc thang. Tôi đã bị làm cho...ngỡ ngàng. Trước mắt tôi không phải là căn nhà gỗ lúc mới vào nữa mà là một rừng hoa tuyết trắng muốt. Những cành cây treo trên mình tán lá hình trái tim được tạo ra từ những hạt tuyết. Cứ mỗi bước chân của tôi và Ren, những cánh hoa màu trắng xen lẫn màu hồng nhạt rơi xuống. Nó đẹp vô cùng. Sự lãng mạn từ cái giá buốt của tuyết trắng làm cho mọi thứ dường như trở nên vô cùng hoàn hảo - Mèo núi à, đẹp quá! - …. - Sao thế? Sao không nói gì vậy? - Đã nói đừng gọi mèo núi nữa mà. Trông tôi giống nó lắm sao? - Để xem nào – tôi vừa nhìn Ren vừa làm động tác suy nghĩ – giống lắm á! - Cô…thôi, đừng có đùa nữa. Gọi tên tôi. - Thì tôi đã gọi rồi mà! - Khi nào? - Khi nãy đấy! - Không có! - Có mà! - Không có! - Có! - Cô đã gọi tên tôi đâu kia chứ! - Rồi mà. Mèo núi đó~! - Nè! Cái đó đâu phải tên! - Với tôi, đó là tên của anh. – tôi lè lưỡi trêu. - Cái cô này…. - Không không! Sai rồi! Làm lại! Phải làm “phu nhân” này! – tôi cười gian manh làm anh ta đỏ hết cả mặt. - Phu…phu nhân cái gì chứ? - Thì…mai tôi đã là vợ anh rồi. Không gọi phu nhân, chẳng lẽ là….quản gia hay người hầu? - Chịu thua cô. Khéo mồm miệng. - Xì. Sau này liệu mà chăm sóc tốt cho tôi đấy! Không thì tôi sẽ chẳng cho anh yên thân đâu! - Cô định làm gì tôi? - Thì…thì…không cho anh ăn cơm! - Ồ. Vậy sao? - Gì chứ? Tôi nói thật đấy! - Haha. - Cười gì? - Không có gì. Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô mà. - Thật không? - Không! - Ơ….không hả? - Đùa thôi! Có. Tôi sẽ chăm sóc cô. Tỉ mỉ, cẩn thận như…nuôi em bé! - Anh! Ren xoa đầu tôi, cười. Và đỏ mặt nữa (không hiểu lí do). Anh nhìn tôi một lúc rồi im lặng không nói lời nào. Tôi cũng chẳng còn tâm trạng để nói gì nữa. Giờ tôi chẳng biết nên thấy hạnh phúc hay thấy đau khổ đây. Tôi yêu Ren. Nhưng còn anh ấy? Haiz tôi biết rõ câu trả lời mà. Không có đâu, người anh ấy yêu là Sophia. Cuối cùng người đau không ai xa lạ mà là tôi. Thì sao chứ? Chỉ cần xoá nó đi là được mà. Quan trọng là…tôi có đủ can đảm để xoá nó đi không. Những câu hỏi đang đánh nhau đó đã bị xua khỏi trong tâm trí tôi khi Ren bất giác nói lên ý nghĩa củng khung cảnh mà chúng tôi đang thấy. - Này Kinny. - Sao? - Cô biết vì sao chúng ta lại thấy những bông hoa tuyết đẹp như thế này không? Anh nói nhưng đôi mắt lại nhìn về phía nào đó. Nó xa xăm, vô định, làm tôi không thoát khỏi sự tò mò. Anh…đang nhìn về cái gì vậy? Ánh mắt ưu buồn vô định đó đang hướng về ai thế? Hay điều anh sắp nói ra sẽ là cái kết dành cho tình yêu của tôi? - Tôi không biết. Anh nói đi. - Rất sẵn lòng thưa tiểu thư. Anh quay lại nhìn tôi mỉm cười. Giữa cảnh tuyết trắng, anh càng toả ra ánh hào quang đẹp hơn thường ngày với mái tóc màu xám, đôi mắt to long lanh cùng hàng mi ấy, tất cả cứ xoáy vào tôi. Gió không biết nơi nào khẽ qua làm những cánh bông tuyết tung bay càng tôn lên nét đẹp của Ren gấp mấy lần bình thường. Có lẽ chỉ thiếu mỗi đôi cánh thôi, anh sẽ là một thiên thần. Anh im lặng khá lâu, rồi mới khẽ cất tiếng. Giọng nói ấm áp, mang nỗi buồn theo làn gió. - Khi bước vào đây mua bất kì thứ gì liên quan đến “tình yêu”. Cô biết đấy, phải là một cặp. Họ phải đối mặt với cái khung cảnh rợn người mà cô thấy lúc mới vào. - Và? – tôi tiếp lời, cắt ngang sự im lặng của anh. - Khi tìm được vật phù hợp, lúc trở ra họ sẽ thấy khung cảnh giống chúng ta hiện giờ. - Vậy họ đều thấy mùa đông thôi sao? - Không đâu. – anh quay sang nhìn tôi khẽ cười – tất cả những gì đối với họ là đẹp nhất, à nhưng chỉ là phong cảnh thôi. Nó sẽ hiện ra. Kèm theo lời tiên tri cho tình yêu của họ. - Vậy tất cả đều nhìn thấy chung một cảnh như tôi và anh sao? - Có nhiều lúc, mỗi người thấy một “hình ảnh” khác nhau. Và đó là dấu hiệu của sự phản bội ở một trong hai người sau này. - Nhưng…nếu họ cùng nhìn thấy chung một “hình ảnh” như anh vừa nói thì sẽ thế nào? - Là lời tiên tri. Họ sẽ hạnh phúc và bên cạnh nhau mãi mãi. Cho dù có chết. - Truyền thuyết đẹp thật nhỉ. – tôi nhìn anh cười. - Theo tôi được biết, cái họ nhìn thấy không phải là mùa đông hay tuyết mà là ba mùa còn lại cơ. Hoặc cầu vồng xuất hiện sau một cơn mưa lớn. Còn chúng ta thì… - Thì sao? - … Ren lại im lặng, không nói gì. Một lúc anh lại nhìn về một nơi nào đó, xa xôi và nhẹ nhàng nói tiếp. - Cô ngồi xuống đi. - Anh…không kể nữa sao? - Ngồi trước đi. Chuyện còn dài lắm. - Ừm. – tôi nghe theo, ngồi xuống. Cạnh anh - Cô biết không, trước đây tôi đã đưa Sophia đến nơi này. Bọn tôi chọn một cặp vòng tay diệp thảo. Nhưng khi cả hai ra khỏi đây, lại không nhìn thấy một “hình ảnh” giống nhau. Cô ấy thấy con suối nhỏ với làn nước mát lạnh phủ cánh hoa hồng. Còn tôi, vẫn là bây giờ. Rừng tuyết trắng này đây. - Ý anh là? - Tôi và cô ấy sẽ không bao giờ có kết quả. Lần đó tôi đã nhận được lời tiên đoán. Dù bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải từ bỏ tình yêu tôi dành cho cô ấy. - Vậy sao anh còn cố chấp? - Cố chấp? Về cái gì? - Thôi tôi để cưới cô ấy. So sánh tôi với cô ấy. Không chịu bỏ tình yêu dành cho cô ấy. - Tám năm qua, chưa một lần tôi quên bóng dáng cô ấy. Dù là đang ở với bất kì ai. - Cả khi đang bên cạnh tôi? - Tôi mang cô ấy vào trong giấc mơ của tôi. Vào sâu thẳm trong trái tim tôi. Dù đó là nơi nào, tôi cũng thấy cô ấy cả. Tôi đã thách thức với lời tiên tri đó đến bây giờ. - Có khi nào…anh cảm thấy….thấy…mệt mỏi không Ren? - Hầu như lúc nào cũng mệt mỏi cả. Tâm trí tôi, thể xác tôi, và cả trái tim của tôi nữa. Nó vừa thấy mệt mỏi, lại vừa đau đớn. - Vậy sao anh không từ bỏ đi? Anh…sẽ thoải mái hơn mà! - Ồ có chứ. Tôi đã nghĩ đến điều đó rất nhiều lần. - Vậy sao anh không làm. - Sẽ rất đau. - Gì chứ? Anh vượt qua được mà. - Không chỉ đau, mà còn dễ bị ngã dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt. - Hở? - Có ai từ bỏ một tình yêu mấy năm trong một khắc không? Sẽ rất đau đấy. - ……. - Nhưng tôi không sợ sẽ đau. Mà là vì chẳng có ai nắm tay và kéo tôi dậy cả. Không ai cả Kinny à. Không một ai! - Còn cha mẹ anh? - Họ chỉ cần tôi trở thành Hoàng Thái Tử thôi. Ren…bây giờ thật đáng thương. Giờ thì tôi đã hiểu. Không phải anh không muốn từ bỏ, mà là vì không có ai sẽ ở bên cạnh anh cả. Không phải anh không muốn bỏ cuộc để bắt đầu lại. Là vì anh không thể. Anh sợ không anh nắm lấy tay anh và đỡ anh đứng dậy. Một lý do ngốc nghếch sau bề ngoài chín chắn đó. Một nụ cười miễn cưỡng khi trái tim đã tan nát đó. Anh…còn đáng thương hơn cả tôi nữa. - Cô biết không? - Gì? - Tình yêu tôi dành cho Sophia, nó đã được tôi giấu kín trong viên đá ma thuật đầu tiên tôi tạo ra, nó như cuốn nhật kí vậy. Do một lần sơ ý, Yun đã làm vỡ nó. Mọi bí mật đều bị cậu ấy biết hết. Kẻ từ khi đó, cậu ấy luôn miệng đòi giết tôi đã đành, lúc gia tộc cậu ấy bị oan. Nhà tôi lại bàng quan đứng nhìn mà không giúp gì, cậu ấy càng hận tôi hơn. Và tôi biết, không thể nào gắn hai đứa tôi lại bằng hai từ “xin lỗi” được cả. Ren cười, đôi mắt buồn gần như sắp khóc. Master à, đây là người mà anh muốn tôi giết sao? Hay vì tình cảm cá nhân mà tôi không nỡ xuống tay. Master…cậu anh ấy đã cùng chịu nỗi đau như nhau mà. Hà cớ gì phải trả thù chứ? Ren vốn dĩ đâu muốn giành Sophia với Master chứ. - Lời chúc phúc… - Hả? – tôi giật mình - Cảnh này, là lời chúc phúc dành cho tôi và cô. - Tôi không hiểu. - Ngốc quá! Nghĩa là tôi và cô sẽ mãi mãi được hạnh phúc, dù một trong hai có chết. - Vậy…à? – tôi ngỡ ngàng. - Kin này - Hả? - Sao lại giật mình thế? - Anh gọi tôi là Kin? - Không được sao? - Không phải. Vì chưa lần nào anh gọi tên tôi thân mật thế cả. - Vậy…từ bây giờ tôi sẽ gọi cô như thế nhé? – Ren cười dịu dàng. - Vâng. - Thế nhé! - Mà khi nãy anh muốn nói gì với tôi thế? - Tôi…muốn mời cô làm partner của tôi. Trong lễ hội couple. - Ơ??? Ớ…. - Được chứ? - Tôi…không biết nữa. Nhưng chẳng phải chúng ta kết hôn rồi sẽ cùng là couple sao? - Không. Có kết hôn xong đi chăng nữa vẫn có thể mời người khác mà. - Vậy…vậy sao? - Đi cùng tôi nhé, làm ơn đi mà! Tôi chẳng dám mời các tiểu thư khác đâu! Họ đáng sợ lắm. Chỉ muốn ăn tuơi nuốt sống tôi mà thôi! - Để tôi…hỏi anh chị đã! - Vậy nhé. - A, mà khi nào cử hành hôn lễ thế? - Mai là lễ hội Couple, nên sẽ diễn ra vào ngày đó, cha tôi đã làm…hoành tráng lắm. Đem cả bảo vật của hoàng cung nữa. - Hở? Vậy…là…tôi ngủ bao lâu rồi? - Ba…à không. Là bốn ngày. Thêm hai ngày nữa là hôn lễ diễn ra vào ngày mai. - Tôi…ngất lâu vậy sao? - Ừ. Cũng đúng mà. Máu chảy nhiều thế kia. - À… - Nào – Ren chìa tay ra – về thôi, thưa tiểu thư. Còn rất nhiều thừ cần chuẩn bị đấy. - Vâng. Tôi nắm lấy tay Ren. Cả hai cùng nhau rời khỏi khung cảnh đó. Căn nhà tồi tàn xập xệ ban nãy hiện ra. Ren mở cửa xe cho tôi. - Kin này. - Vâng? - Có lẽ…tôi nên từ bỏ tình cảm dành cho Sophia thôi. - Đó là điều anh nên làm. Từ rất lâu rồi. - Chắc là vậy nhỉ. Tôi mỉm cười, nhìn ra ngoài. Màu xanh đen lấp lánh ánh sao của buổi tối dần dần ló lạng, vạn vật đều tìm chỗ nghỉ chân. Xe cứ băng băng chạy. chạy đến nơi mà nó cần phải đến. Tôi và anh im lặng suốt quãng đường đó. Đúng thế! Chỉ im lặng mỉm cười nhìn ra bầu trời đó. Nghĩ về ngày mai. Ngày mà hôn lễ của cả hai diễn ra dưới sự chúc mừng của mọi người.
| |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Tue Jun 26, 2012 6:13 pm | |
| vì quá lười nên Kin chỉ post 1 khúc be bé, mọi người đọc nhé!
- Spoiler:
(…Tôi mỉm cười, nhìn ra ngoài. Màu xanh đen lấp lánh ánh sao của buổi tối dần dần ló lạng, vạn vật đều tìm chỗ nghỉ chân. Xe cứ băng băng chạy. chạy đến nơi mà nó cần phải đến. Tôi và anh im lặng suốt quãng đường đó. Đúng thế! Chỉ im lặng mỉm cười nhìn ra bầu trời đó. Nghĩ về ngày mai. Ngày mà hôn lễ của cả hai diễn ra dưới sự chúc mừng của mọi người…)
Ánh hoàng hôn đỏ rực khi nãy giờ đã thế chỗ cho bóng đêm. Đêm mùa đông lạnh buốt. Những bông tuyết trắng ngần bắt đầu rơi. Từng hạt, từng hạt bay bay trong ngọn gió lạnh đọng lại trên tán cây. Tất cả hoà quyện tạo thành một bức tranh lạnh lẽo. Nhưng với tôi thì không. Có ai lại thấy mùa đông lạnh khi ở bên người mình yêu chứ! Đúng không? (Tác giả : ủa không phải cô là Robot nên hổng thấy lạnh hả? _Kinny : Ê tôi có mắc nợ cô đâu mà sao cứ theo tôi hoài thế! _Tác giả: chứ cô không thấy tuyết hả? Tôi vào đây sưởi ấm thôi. Làm thấy ghê! _Kinny : cô sang phòng khác đi! Sao cứ nhất định là phòng tôi thế? _Tác giả: thì tại tôi “vẽ” phòng cô đẹp nhất mà. _Kinny: ………) Đúng thế. Không ai thấy lạnh khi người mình yêu đang ở cạnh cả. Tôi đang nói đến Ren. Anh đang ở lâu đài Shine và chính xác là ở phòng tôi. Giờ anh đang ngủ, có lẽ anh ngủ rất say. Phải chăng vì anh đã quá mệt mỏi vì chạy theo tình yêu không có kết cả trong tám năm trời không? Chắc là vậy Ren nhỉ? Đúng. Anh đã quá mệt mỏi và không còn đủ sức để chạy theo và giữ nó lại nữa rồi phải không? Anh sẽ từ bỏ cô ấy chứ? Tôi có thể tin điều đó không? Anh đã nói như thế với tôi mà. Tôi sẽ tin anh nhé. Anh làm được mà Ren. Chắc chắc anh làm được. Tuy anh không hỏi tôi. Nhưng tôi biết tôi vẫn có câu trả lời. Nếu anh ngã, tôi sẽ là người nắm lấy đôi tay đó và đỡ anh đứng lên. Vì thế anh đừng lo gì nữa nhé! Ren à. - Tiểu thư. - Gì? - Ngài Hru(*) cho gọi tiểu thư đấy ạ. - Được rồi. Cô ra ngoài đi. - Thưa vâng ạ. (Hru là tên chữ lót trong tên đầy đủ của Yun : Danie Hru Kiz-Yun Shine, với họ Shine thì chữ Hru dành cho con trai, còn Rhu dành cho con gái.) Tôi chưa vội đi, nhìn anh thêm một lúc nữa. Đúng là anh sỡ hữu một vẻ đẹp hoàn hảo. Lúc ngủ vẫn toả ra sức lôi cuốn lạ thường với….tất cả những ai đang đứng trước anh. Làm cả bọn người hầu đang “sôi sùng sục”, họ đỏ mặt vì cứ mãi nhìn anh đấy! Mà hôm nay bọn họ…gan thật, thường ngày chỉ dám vào phòng tôi dọn dẹp duy nhất một lần. Còn bây giờ có thêm Ren. Haizzzz, họ cứ đi tới đi lui, chà chỗ này rồi lau chỗ kia. Quét chỗ này rồi chùi chỗ nọ đến nỗi sàn nhà láng bóng mà mắt vẫn cứ liếc “nhìn trộm” Ren mãi. Để xem, họ đã lau dọn CHỈ RIÊNG MỖI PHÒNG TÔI suốt….ba giờ đồng hồ rồi! Quả thật tôi khó chịu hết sức! - Các cô! - A…dạ tiểu thư! – tôi hằng giọng khiến họ giật mình - Ra ngoài hết cho tôi! - Ơ? Nhưng chúng em chưa lau dọn xong ạ! - Các cô không thấy là sàn nhà đã sạch bóng đến nỗi không thể bóng thêm được hơn nữa à? Ra ngoài mau! - Dạ vâng thưa tiểu thư. Ái da, coi bộ làm tiểu thư cũng vui phết đấy nhỉ? Tôi có thể ra lệnh cho bất cứ ai trong lâu đài này! Tất nhiên là phải loại trừ ba – người – kia. Sau nét đẹp mỹ miều đó là sự - đáng - sợ - không – thể – diễn – tả – được. Này nhé, theo thứ tự thì công tử Vicky đứng hàng đầu. Xét về vị thế tôi không thể làm gì được rồi. Chưa kể, tôi rất sợ cái phòng mà Vicky gọi là… “phòng thư giãn” nữa, thử một lần “ra lệnh” cho anh ta xem, híc, tôi chẳng dám tưởng tượng nữa đâu. Còn chị ChiRi, nhìn hiền lành, xinh đẹp, đáng yêu, dễ gần như thế thôi, thử “ra lệnh” xem, chị ấy sẽ dùng ma pháp đốt tôi ra thành tro luôn đấy! Và cuối cùng là Master, người càng – không – thể – đắt – tội này, nếu ai động tay động chân vào cậu ấy, một là cậu ấy sẽ tự ra tay, nhìn ốm yếu thế chứ ăn thử một đấm đi, bảo đảm không chảy máu cũng gãy hết xương, còn hai là sẽ bảo tôi ra tay. Khỏi bàn nữa, tôi mà vào cuộc thì tên đó “hết đời”. Tôi nhìn anh thêm một lúc, trong vô thức, ti6i đã đặt lên má anh một cái hôn. Thật khẽ. - Ngủ ngon nhé, Ren. Đóng nhẹ cửa, tôi đến phòng Master, để không phải mắc vào cái cảnh “bị lạc tại gia” nữa nên tôi đã mở hệ thống dò tìm. May quá, phòng cậu ấy chỉ cách tôi một dãy. Vì vẫn chưa phục hồi hẳn nên mở bất cứ hệ thống gì tôi cũng thấy khó chịu cả. Đôi lúc còn choáng. Cứ tế này mai làm sao làm tốt được chứ. Tôi vô cùng ghét cái cảm giác mọi người nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng. Mà cuối cùng cũng đến chỗ Master rồi, chẳng biết lần này cậu ấy sẽ “ném” cái gì vào tôi đây. nghĩ đến là chẳng muốn vào rồi. - Master… Trong trí tưởng tượng của Kinny - Cô lại la cà đâu thế hả? tôi đã nói gì về việc để tôi đợi lâu rồi? – vừa nói vừa đập tất cả những gì ở gần Hiện thực. - Đến rồi à? Trễ thế? - Em xin lỗi ạ. - Không sao, đến đây ngồi đi Kin. - Dạ vâng. “Tôi bị sốt hay Master không bình thường thế kia? Mỗi lần tôi đến muộn là sẽ la ó um sùm lên mà?” - Biết tại sao tôi gọi cô đến không? - Không ạ. - Ngày mai… - Vâng? - Ngày mai hãy đến lễ hội Couple với tên đó đi. - Dạ? - Đi với Ren. - Ơ? Sao lại… - Đừng hỏi nhiều. Cô bắt đầu tò mò từ khi nào thế? - Xin lỗi Master. Em rõ rồi ạ. - Hãy làm cho hắn tin tưởng cô, cuối cùng sẽ… - …Giết anh ta ạ. Em nhớ nhiệm vụ mà Master – tôi cười nhạt. - Đừng vội. Phải làm cho cả nhà Luan của hắn không thua gì số phận của gia tộc chúng ta. Có biết không? - Ý Master là… - Phải, giết toàn bộ người nhà đó. - Nhưng…làm sao… - Cô còn nhiều thời gian, trước tiên cứ điều tra kĩ đã . - Dạ vâng, em hiểu rồi, thế Master còn dặn gì nữa không ạ? - Bôi cái này lên tóc đi. Nó sẽ làm dài tóc ra, màu tóc cũng sẽ thay đổi. Còn màu gì thì……tuỳ thôi. Tôi không biết. - Cám…cám ơn anh. Master! - Về phòng đi. Cô cần phải ngủ. À đúng rồi. Còn Hầu tước Illy. Giết quách hắn ta đi. - Vâng thưa Master. chúc anh ngủ ngon. - Ừ. À khoan… - Dạ? - Các kẻ thù tôi lắp vào Chip A, giết hết cho tôi. Và đem đá ma pháp của chúng về đây. tôi sẽ dùng nó chế ra đá ma pháp cho cô. Số còn lại để hoá giải ma thuật lần trước tôi nói. Cô đi được rồi. - Vâng.
| |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Thu Jun 28, 2012 4:27 pm | |
| - Spoiler:
À…tôi…lại quên nữa rồi nhỉ. Chỉ khi ở cạnh Ren, khi ở cạnh anh ấy, tôi mới quên hết mọi thứ. Quên mất cả việc tôi là một con Robot, là một loại vũ khí bắt chước con người. Là một cỗ máy giết người. Thật là, tôi lại quên mất điều này nữa rồi.
“cạch”
- A…Kin
- Anh dậy khi nào thế?
- Vừa mới nãy thôi. À tôi…
- Đang ở phòng tôi.
- Đừng cướp lời người khác như vậy chứ! Là tiểu thư thì thế là bất lịch sự lắm đấy.
- Tôi xin lỗi.
- Mà cô nói tôi đang ở đâu cơ?
- Hả? ở phòng tôi!
- Tôi…tôi ở đây bao lâu rồi? – mặt Ren bắt đầu tái đi
- Giờ là nửa đêm rồi. Anh bảo muốn đến phòng tôi chơi, được một lúc rồi ngủ.
- Chết rồi, tôi không về nhà sao???
- Thì…sao?
Tôi vẫn “tỉnh rụi” trong khi ren đang “hoảng” lên vì không về nhà mà lại ở nhà một cô gái. Bộ điều này to tát lắm sao nhỉ? Tôi thấy bình thường mà, thế má anh ta cứ hoảng lên. Thật là…
- À..mà Kinny
- Chuyện gì?
- Tôi..xin lỗi nhé.
- Hửm? Tại sao?
- Thì tại tôi “chiếm” hết giường cô rồi. Chắc nãy giờ cô buồn ngủ lắm!
- À không sao, vốn dĩ tôi đâu có ngủ.
- Hả? không…ngủ?
- À, không, không có gì đâu.
- Tôi nghĩ…mình nên về.
- Trễ rồi, anh cứ ở lại đi.
- Nhưng mà…
- Không sao đâu, cứ ở lại đi.
- Ừm. Vậy làm phiền nhà cô hôm nay nhé.
- À, anh có muốn uống gì đó không?
- Nếu không phiền.
- Đợi tôi nhé.
- Ừm, tôi có thể xem phòng cô một tí đuợc không?
- Đừng làm hỏng gì là được.
- Tôi sẽ cẩn thận mà.
- Vậy tôi đi nhé.
“cạch”
Đi một hồi, tôi mới đến được nhà bếp (và suýt lại lạc). Sao cứ hễ là Quý tộc thì Dinh thự còn Công tước thì lâu đài thế không biết! Họ không thấy nó rộng một cách không cần thiết sao? Đã thế một người còn có đến hai hay ba cái lâu đài. Chẳng biết để đó cho ai ở nữa. hại tôi đi mệt đứt hơi, Robot như tôi còn thấy mệt nữa chứ đừng nói đến bọn người hầu. Nghĩ đến mới thấy tội nghiệp họ, lau dọn hết cái lâu đài này mà không nói tiếng nào. Mà có cho họ cũng chẳng dám nói (mất việc ngay). Ơ mà…Ren muốn uống gì nhỉ? Hay lấy đại chai rượi nào đó đi nhỉ? Mà thôi, giờ đã tối, lại còn nửa đêm, đâu ai uống rượu chứ! Hay nước trái cây? Không, con trai không thích đồ ngọt. Trời ơi! Rốt cuộc ai ta thích uống cái gì chứ? Hay…sữa nóng nhỉ?! Tôi bị điên rồi, anh ta…mấy tuổi rồi mà còn uống sữa chứ. Làm sao đây, không lẽ quay lại hỏi? Mà quay lại thì lại “mò đường” đến đây. à đúng rồi, ChiRi có nói, nếu uống ngũ cốc vào sẽ dễ ngủ hơn. Ở đây có ngũ cốc không nhỉ? A, đây rồi. Ngũ cốc phải pha với nước nóng. Mà…tôi đâu biết bật bếp lên đâu…. Thôi, cố gắng dùng nhiệt của tôi vậy. Hương thơm của ngũ cốc ngậy lên, chắc là ngon lắm đây. nhưng…tiếc là tôi chẳng uống được nó. Mà có cần cho gì thêm không nhỉ? Cacao chăng? Thôi, cái đó mà ăn vào là khỏi ngủ. Hay là hành tây nhỉ? Hay là muối, tiêu được không ta? A, có rồi, “vị táo xanh”. Hi vọng anh ấy sẽ thích. Tôi phấn khởi đem ly ngũ cốc đến. và phải mất một lúc khá lâu. Tôi vẫn chưa nhớ đường đi. Khi bị hỏng thì tôi chẳng khác gì con người bình thường cả. Nói đúng hơn là cỗ máy vô dụng.
- Ren, tôi mang nước đến đây.
- À, cám ơn nhé.
- Anh…uống ngũ cốc được chứ?
- Hở? Ngũ cốc?
- Sao lại ngạc nhiên vậy?
- Sao cô biết tôi thích ngũ cốc thế?
- Tôi đâu có biết. Chỉ làm đại thôi.
- Không biết thật á?
- Không tin tôi sao?
- Dù sao cũng cảm ơn cô.
- Đây, anh uống đi.
- Ừm. Hửm? Hương táo xanh?
- À, tôi đã cho vào đấy, tôi nghĩ anh thích nên……
- Tất nhiên là tôi thích rồi.
- Ngon không?
- À…để xem, không quá lỏng, cũng không quá đặc, vừa ấm vừa thơm và…béo! Ngon lắm! Đúng kiểu tôi thích!
- A…may quá. Tôi cứ sợ anh không thích mãi
- Hì
- Anh cười gì thế?
- Không…không có gì. Chỉ là đôi lúc cô giống Sophia thật. Chỉ khác mỗi mái tóc và đôi mắt thôi.
- Lại nữa…
- Gì cơ?
- Sao anh cứ liên tục nói tôi giống Sophia thế
- Thì tại giống thật mà.
- Anh đừng nói tôi giống cô gái ấy nữa nhé! Tôi không thích.
- Không thích?
- Ừ. Không thích
- Không…lẽ…cô….ghen à?
- Ừ!
- Cô…thích tôi rồi à?
- Không!
“tôi không thích anh, tôi yêu anh”
- Ớ?
- Ớ á cái gì? Sau này cấm so sánh tôi với Sophia nữa đấy!
- Rồi rồi. Hơ…ơơơ
- Buồn ngủ rồi sao?
- Ừ – Ren dụi dụi mắt, nhìn “yêu” lắm cơ.
- Vậy anh ngủ đi nhé
- Còn cô?
- Đừng lo cho tôi, cứ ngủ đi.
- Nhưng không ngủ thì làm sao có sức chứ. Vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn mà!
- Vậy tôi sẽ sang phòng ChiRi ngủ.
- Thôi…ở đây…
- Sao cơ?
- Ở đây với tôi đi, đừng đi nhé!
- Sao anh lại thế?
- Lần trước…cô bỏ về. Lần này tôi quyết không cho cô đi.
- À…đây là nhà tôi, đi đâu cơ?
- Tóm lại tôi không cho cô đi!
- Ừ rồi. Anh ngủ đi, tôi sẽ ở đây. một giờ rồi đấy.
- Không đi nhé?
- Ừ.
Dường như để tăng sự chắc chắn tôi sẽ ở lại bên cạnh. Ren nắm chặt lấy bàn tay tôi.
- Giờ thì cô hết đi được nhé!
- Ừ ừ, ngủ dùm tôi đi!
Anh “ngoan ngoãn” nghe lời, đôi mắt nhắm nghiền, chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy. Ấm và nóng. Ren à, tôi rất muốn ở cạnh anh lúc này. Tôi rất muốn quên tôi là ai, là cái gì. Tôi muốn xoá bỏ những nhiệm vụ mà tôi không hề muốn làm đó. Anh có biết không? Mỗi lần xong, người tôi đầy mùi máu. Khó chịu lắm. Dù cảm xúc của tôi, tất cả đều được lập trình, được lưu vào bộ nhớ. Nhưng mỗi khi nghe họ van xin, cảm giá đó…khó tả lắm. Những con người quyền quý, đến khi chết mới dám quỳ xuống cầu xin dưới chân tôi. Họ chỉ cần “được sống”. Ừ, chỉ một điều đơn giản thế thôi. Họ muốn “được sống”. Vậy mà tôi lại nhẫn tâm xuống tay. Tôi nghĩ đó là nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành thôi. Mục tiêu mà “chết” thì sẽ xong hết mọi việc. Tôi không hiểu cái quan niệm đó. Sự sống và cái chết liên quan đến nhau vậy sao? Vậy từ giờ cho đến lúc đó, liệu tôi có xem việc giết anh là một nhiệm vụ không? Tôi có thẳng tay với lời cầu xin của anh không hả Ren? Tha thứ cho tôi. Tôi không thể ở đây, anh sẽ trở thành mục tiêu của tôi mất.
- Ren…tôi xin lỗi.
Buông bàn tay ấy ra. Tôi thở dài, đến lúc làm nhiệm vụ rồi. Người tiếp theo là hầu tước Illi. Mở nhẹ cánh cửa sổ, gió hất mạnh từng đợt vào tôi. Lạnh. Tôi nhìn sang, chắc anh không chịu nổi cơn gió này. Tôi đắp lại chăn cho anh rồi mới đi.
- Ngủ ngon nhé Ren. Fly system : on.
Cất cao đôi cánh, tôi bay vút lên bầu trời cao, xuyên tạc qua cái giá buốt của gió mùa đông. Lần trước tôi dùng phi tiêu độc để giết Diana, còn giờ thì phải dùng gì nhỉ? À, trong dữ liệu Master cài cho, tên này thích sưu tập vũ khí. Vậy khỏi phải lo rồi. Huơ đại cái nào đó rồi “xử” thôi. Chẳng thua lần trước, cũng là một cái dinh thự to đùng không màu sắc. Lần này tôi sẽ vào bằng cửa sổ. Nếu không sẽ lại phải giết hết toàn bộ những người ở đây, tôi chẳng muốn Master phạt nữa đâu.
“Xác định mục tiêu…trạng thái không phòng bị. Mục tiêu đang rời khỏi tầm nhìn.”
Ơ? Giờ này lão vẫn còn thức sao? Mặc kệ, vào trong đã. Ơ…ơ…oái! Vừa nãy đèn còn sáng, sao giờ tối thui vậy nè???? Đèn đóm ở đây làm sao vậy??? Aaaa….có người, một…à không, hai. Trốn trước đã! Mà ở đây chỗ nào cũng trang trí “binh đao” tên này đúng khác người. Sở thích quái dị. Ấy, quên tắt Fly system rồi. Mà giờ có muốn tắt cũng không được, sẽ gây tiếng động mất. Thôi đành chịu vậy, coi như ông bị “quỷ dữ” giết, tôi chẳng liên quan nhé.
- Á…đừng… mà!!!! – giọng một cô gái vang lên cùng tiếng nấc thảm thiết
“đừng? Mà đừng cái gì? Ơ, không phải nói tôi”
- Được ta để mắt đến là may lắm rồi nhé, chỉ cần im lặng “phục vụ” ta thôi.
- Hầu…hầu…tước…Illi…làm ơn….tha….tha cho…tôi…tôi cầu xin ngài…
- Ngươi nói nhiều quá đó. Im lặng đi.
- …không!!!!!!!
“chát”
Oa…cô này đanh đá thật, dám tát lão già sỹ diện đó luôn. Mà tôi cũng có hơn thua gì, tôi đến đây để giết ông ta mà. Híc, hai người này câu giờ của tôi quá. Chỗ này cách nhà rất xa, phải về trước khi Ren dậy nữa.
“xoẹt”
Hở? Tiếng vải bị xé? Họ chơi trò xé vải sao trời? Ủa..đâu phải. Tên hầu tước già nua ấy đang……vậy là??? Á! Tôi thấy – cảnh – không – nên – thấy rồi!
- Á….(còn dài)
- La đi, hét thêm nữa đi, chẳng ai tới cứu ngươi đâu. Cứ la nữa đi.
- Xin…xin…ngài…tha cho…tôi.
- Tha? Mồi ngon đến tận miệng mà bảo tat ha? Ngươi bị điên hay sao?
- Làm…ơn…đừng…mà
- Này, ngứa mắt quá đấy lão già.
a…lộ rồi
- Ngươii…ngươi là ai?
- Ngươi chẳng có tư cách biết đâu, chịu chết đi.
“pằng”
- Hừ, dễ hơn mình tưởng.
Tôi “mượn” khẩu súng mà hắn ta sưu tập, bắn thẳng vào tim ông ta. Chẳng uổng công học bắn súng mấy năm trời nhỉ. Giờ thì về thôi. Quả không hổ danh “cỗ máy giết người”. Mà có lẽ, cô gái kia cũng hoảng rồi.
- Đừng…giết…tôi!
- Không. Tôi chẳng làm gì cô cả. Tôi chỉ đi “xử” tên này thôi. Cô mau chạy trốn đi. Tạm biệt
Tôi leo ra cửa sổ, định “chuồn” lẹ, nào ngờ cô ta giữ tay tôi lại
- Làm ơn, cô đưa tôi theo với
- Gì cơ?
- Đưa tôi theo với, tôi sợ lắm.
- Xin lỗi….không được.
- Cầu xin cô…tôi sợ nơi này lắm.
Cô ấy khóc, tội nghiệp, sợ lắm đây. đành vậy, đưa cô ta về làm người hầu cũng được.
- Đành vậy. tôi sẽ đưa cô đi, nhưng không được nói gì về chuyện hôm nay có biết chưa?
- Cảm…cảm ơn. Ối!
“bốp”
Tôi đánh ngất cô ta, và quan trọng là làm cách nào để “rinh” cô ta đi đây.
| |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Join date : 14/05/2012
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jun 30, 2012 2:53 pm | |
| cuối cùng cũng tìm ra được pic diễn vai Kinny, *cười hắc hắc* nhưng vẫn chưa hài lòng lắm. sẽ cố tìm típ vậy *thở dài cái thượt* rồi em nó show hàng, 1 pic, chỉ 1 mà thôi *cúi đầu tạ tôi* | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jul 21, 2012 7:27 pm | |
| CHƯƠNG 6- Spoiler:
Tôi đánh ngất cô ta, và quan trọng là làm cách nào để “rinh” cô ta đi bây giờ? “Xách” được không ta? Không được không được, đang bay mà tuột tay cái là….tứ chi tứ hướng. Hay là cõng? Cũng không được. Để cô ta trên lưng thì tôi làm sao mà bay được đây. hay cho cô ta vào cái rương rồi bê đi? Không đời nào. Nặng chết tôi mất. Chẵng lẽ phải “bế” sao? Híc, đúng là chỉ còn mỗi cách này thôi. Đành vậy. oái. Sao cô ta…nặng như heo thế? Nhìn ốm yếu mải mai thế mà…. Trời ạ! Tự nhiên lại có thêm “của nợ” này. Rõ khổ, lúc bay đến đây chẳng tốn bao lâu. Lúc về thì vác cả “cái núi” nên chậm ơi là chậm. Hi vọng là sẽ về kịp trước khi Ren dậy. Đã thế lại chẳng thể mở được hệ thống dịch chuyển nữa chứ! (_Tác giả mở phần chú thích : nếu mở Feel System quá 30phút thì Shifting System – tức hệ thống dịch chuyển sẽ không khởi động được. Vì hai System này khởi động dựa trên ma pháp của Yun nên không được dùng nhiều và rất khó khởi động, chính vì thế ta đã bỏ đi…vài giây phút cảnh khởi động đó ấy. _Kinny: thế mà bảo với độc giả là siêu Robot đấy nhé, cỗ máy giết người nhé, vũ khí tối tân nhé. Mà – lần trước dám cho con bé kia (không biết là ai vì tác giả quá kín miệng) tấn công tôi đến nỗi chảy cả “máu giả” rồi phải sửa chữa nhé. Thù này không trả tôi nhất định không phải là người. _tác giả : thì cô đâu phải người, là Robot mà lị. Với lại cô đâu có chết, tôi….từ bi hỉ xả lắm rồi mà. Hehe. _Kinny : ở đâu ra cái kiểu nói ngang đó vậy hả tên kia? tôi là nhân vật chính đấy nhá! Ưu ái giùm chút đi! _tác giả : không thì sao nào? _Kinny: *lườm đầy sát khí* *rút súng ra* *nhắm vào tác giả* đây là hậu quả cho câu trả lời vừa rồi đấy! _Tác giả : *đứng dậy xuống cầu thang* *cực khổ leo lên lại* *đẩy khẩu đại bác ra bỏ đạn vô* *châm ngòi* *cầm súng liên thanh* vậy thì đây là hậu quả vì dám bắt nạt tác giả. Muốn thử không? *ánh mắt hình viên đạn* *sát khí ngùn ngụt* _Kinny : *chui ra khỏi chú thích*) Tôi cứ bay mãi, trên tay còn phải “bế” người này đi. Vừa nặng vừa mỏi. Cũng may là về kịp đến lâu đài. Giờ là bốn giờ sáng. Toàn thân tôi giờ rã rời cả. Master ơi là Master, cậu tạo ra tôi giống con người làm gì thế không biết. Chỉ cần mang hình dáng của con người thôi là được rồi, làm gì phải cảm giác cũng giống luôn thế. Cầm chút xíu là nặng là mỏi. Phiền chết đi! Còn về cái “của nợ” này. Tôi nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng bên cạnh, nhẹ nhàng hết sức có thể để không làm ai thức giấc. Đặt cô ta xuống giường, và vẫn đang ở tình trạng “bất tỉnh nhân sự”. Tôi lỡ tay đánh mạnh quá nên cô ta vẫn còn ngất. Đúng vậy, tôi cần cô ta cứ như thế này cho yên chuyện một lúc đã. Đây là căn phòng tôi “giấu” toàn “đồ chơi’ của Master cho cả, tìm xem nào, chắc là phải có chứ. Đâu rồi nhỉ? Kì vậy ta? Tôi để nó ở đây cơ mà. A, nó đây rồi, Nguyệt Dạ Hương. Đốt nó rồi để ở đây cho cô ta ngủ một giấc ngon lành. Tuy đây chỉ là tạo ảo giác thôi nhưng nhiều quá sẽ gây ngủ lâu. Xem lại quần áo, may quá, lần này tôi chẳng bị bê bết máu như lần trước. Tôi trở về phòng, ngồi cạnh Ren. Nắm lấy tay anh ấy ‘nguỵ trang” như tôi chưa đi đâu cả. Nhưng anh nhạy cảm thật. Tôi chạm nhẹ mà vẫn nhăn mặt, cuối cùng là thức giấc. - Ưm? *dụi mắt* Kinny? - Sao thế? - Mấy giờ…? - Bốn giờ hơn rồi. Khi nhận ra vẫn đang cầm tay tôi, anh mới tỉnh hẳn - Cô dậy sớm thế? - Tôi đâu có ngủ - Hở? - Tôi không có ngủ. - Cô…đã ngồi đây suốt á? - Vâng. – tôi nói dối. - Tại sao lại không ngủ đi? - Anh chiếm giường của tôi rồi. - Cô nói sẽ sang phòng Chiri mà. - Anh đã nói bất cứ giá nào cũng không cho tôi đi mà~ - Nhưng cô cũng phải ngủ đi chứ! - Hì, đừng lo. Tôi ngồi đây cũng được mà. - Không! Ngủ đi - Anh vẫn còn chiếm giường tôi đấy. - Xin lỗi…tại tôi mà… - Không sao. Anh cứ ngủ tiếp đi - Nhưng còn cô? - Trời ơi, đã nói là không sao đâu mà~! Ngủ đi, tý tôi gọi dậy. - Ừm Ren “ngoan ngoãn” nhắm mắt. Suốt đêm tôi cứ bay tới bay lui mãi, giờ tự dưng thấy mệt. Chắc là do Sleep Mode rồi. Nó làm tôi “buồn ngủ”. Không biết nó có chế độ báo thức không nhỉ? Chắc là Master đã cài sẵn rồi. Tôi gắng chút sức lực còn sót lại vào đôi mắt chuẩn bị nhắm lại. Nhưng không được rồi, không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Ren đã dịch sang một bên giường, chắc là để tôi ngủ cùng. Đồ ngốc, anh đúng là ngốc mà! Anh xoay người khiến tôi mất đà lao thẳng lên giường, đầu va phải lưng anh. cũng may không làm anh thức giấc. Người anh…sao lại ấm áp thế. Tôi có thể hỏi anh được không? Hơi ấm của anh…nó sẽ dành cho tôi chứ? Tôi đi vào trạng thái vô thức. Mắt nhắm nghiền. Tôi lại có một “giấc ngủ” nữa. tôi mong đến ngày mai lắm anh biết không? Ngày mà tôi được khoác lên người chiếc váy màu trắng đó. Còn bây giờ…chúc ngủ ngon.
| |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jul 21, 2012 7:29 pm | |
| Chương 6 part 2
- Spoiler:
- Kinny, mau dậy đi!!!! - Ư…ưm…. - Kinny! Dậy…..dậy!!!!!! “Trở về trạng thái ban đầu. Sleep Mode : Log off. Mở nguồn” - Ư….gì mà ồn vậy chị ChiRi? – tôi dụi mắt - Dậy mau! - Sáng rồi à?! - Em trễ rồi đấy cô bé. - Hở? Anh Vicky? Sao anh lại ở đây ạ? Ren…đâu? - Về chuẩn bị cho hôn lễ rồi. - Hôn lễ? Với ai? - Với em chứ còn với ai nữa hả – ChiRi hét ầm lên, giọng đầy bực bội. - Á…..giờ là mấy giờ, làm sao đây làm sao đây. – tôi quay sang nhìn ChiRi với vẻ mặt cầu cứu – chị….ơi…. - Áo này, mặc vào đi. Nhanh lên. - Dạ…vâng Tôi chạy vụt đi, không quên lấy lọ cao hôm qua Master đưa cho. Ơ? Đây là chiếc váy cưới lần trước tôi chọn mà? Không phải ChiRi đã nói chỉ được mặc nó vào buổi yến tiệc sau hôn lễ thôi sao? (yến tiệc ở đây là lễ hội Couple) Giờ không phải lúc thắc mắc, phải nhanh mặc cái này vào mới được. Híc, nhìn đẹp mà khó đưa nó lên người thật, toàn là ren với ren. Cuối cùng cũng xong. Nhìn lại mình trong gương. Tôi thấy mình chẳng khác gì một…con vịt xấu xí. Tóc đã ngắn, lại còn xù xì như cái ổ quạ. Vớ lấy chiếc lược, chải lại tóc cho gọn gàng. Nhìn mới…ra con người một chút. Tôi nhìn sang lọ cao, có nên dùng nó không nhỉ? - Kinny! Em mà không nhanh lên là chị mặc kệ em luôn đấy! - A…em…em ra ngay đây ạ!!!! ChiRi làm tôi hoảng hết cả lên. Giờ làm sao đây? Bôi nó lên, hay là không. Lỡ nó thành màu gì….ghê gớm thì sao nhỉ? Làm sao đây??? - Em nhanh lên xem! - A…dạ…dạ. Em ra ngay mà! Đành vậy, tôi “cá cược với số phận”, bôi một lớp cao lên tóc. Trong suy nghĩ của tôi toàn những lời cầu nguyện, hi vọng tóc tôi nó không thành màu gì xấu xí đáng sợ. - Đâu? Ra đây mau! Chúng ta không có thời gian đâu nha! - Đây nè…. – tôi rụt rè bước ra. - Có vậy mà cũng lâu…..ớ? - Dạ….? - Tóc em….. Rồi, chắc là nó đã thành cái gì đó đáng sợ vô cùng rồi! - Em….em xấu lắm ạ? – tôi như phát khóc lên - Không….nó đẹp quá đi mất! - Hở? - Xem này ChiRi cầm cái gương đứng trước mặt tôi. Ngay lập tức, tôi bị sững sờ vì chính tôi. Với mái tóc dài, màu bạch kim lượn sóng. Là tôi đây sao? - Kin? Cô đâu rồi? - Master… - Ớ? Ai đây??? - Kinny à, em mà còn không mau lên nữa là trễ đấy! - Anh Vicky. “phụt” (chú thích : tiếng máu mũi) - Ối? Cả hai làm sao thế? - Đôi mắt đỏ lấp lánh như Ruby, mái tóc dài màu bạch kim gợn sóng, làn da mịn màng trắng như tuyết. Cộng thêm chiếc váy cưới này. - Hở? Chị đang nói đến ai thế ChiRi? - Xem nào! Em sở hữu một vẻ đẹp của nữ thần! – Vicky vừa nói vừa lau máu từ mũi. - Kin à, tôi không nghĩ là loại cao đó….lại có công dụng tuyệt vời thế – Yun cũng vừa nói vừa cầm máu - Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì thế? - Không nói nữa, để chị chuẩn bị cho em, rồi nhanh đến lễ đường thôi - A…dạ. Năm phút sau Sau một hồi chải chải chuốt chuốt, hết uốn rồi lại uốn. Cuối cùng, với tay nghề “thần tốc” của ChiRi, việc trang điểm và tóc tôi cũng đã xong. - Sẵn sàng chưa? - Rồi ạ. - Ừm, vậy chúng ta đi thôi! - Này, mau lên tí đi! – Yun hối. - À…Master…. - Sao? - Em…nhìn em ổn chứ? - Hở? Trông cô khoẻ lắm mà. - Ý em không phải thế. Nhìn em thế nào? - Đẹp lắm! - Thật sao ạ? - Ừ. - Ơ? Anh…đang đỏ mặt kìa. - Mặc tôi. Đi thôi, sắp trễ rồi đấy! - A…dạ - Đi nào mọi người. – Vicky tiếp lời. - A…chờ một chút. - Sao vậy? - Mọi người đi trước đi, em ran gay. - Nhanh lên đấy! - Vâng. Tôi chạy sang phòng cô gái kia, Nguyệt Dạ hương vẫn còn bay nghi ngút. Thế này thì tôi an tâm rồi. Mở cửa sổ, tôi trèo ra, hơi khó khăn vì mặc váy cưới. Nhưng đành chịu, tiết kiệm thời gian mà. “Fly System : Log on” Không quên đóng cửa sổ lại, tôi bay thẳng về phía cổng. - Mọi người! - Ặc! Em làm gì vậy? - Đáp xuống đây mau lên! Lỡ có ai thấy thì sao hả? - Vâng, xuống ngay! “Fly System : Log off” Từ lâu đài đến lễ đường cũng không xa. Chúng tôi đến sau cùng, cũng may là vẫn còn thời gian. Nói vậy cho đỡ run thôi, chính xác là chúng tôi đến khi chỉ còn một phút nữa là hôn lễ bắt đầu. Chân vừa chạm được đến mặt đất thì mọi người trong đại sảnh đã hướng mắt về phía tất cả chúng tôi. Tiếng xầm xì to nhỏ từ đó cũng bắt đầu. - Ne, công tử Yun vẫn vậy nhỉ? – tiểu thư A - Ừ, anh ấy vẫn đẹp và thu hút như ngày nào. Ôi hoàng tử của em! – tiểu thư B - Tôi thấy công tử Vicky mới đẹp chứ! – tiểu thư C - Ôi…cô ấy kìa, công chúa(*) ChiRi của tôi! – công tử A - Xin mọi người trật tự cho. Tân nương đến rồi ạ! – thần quan nói. “Tân nương đến rồi”, khi nghe đến câu đó, mọi người đều im lặng và hướng mắt về phía bốn người chúng tôi. Lần đầu tiên tôi tham dự hôn lễ - với tư cách là tân nương. Nhìn cảnh này tôi không thoát khỏi sợ hãi nên cứ núp phía sau Yun. - Ơ? Đến rồi sao? - Cô ấy đến rồi! - Nè…không phải là tiểu thư Sophia sao? - Cậu có bị ngốc không? Trên thiệp cưới đã ghi rõ là cô dâu là “Kinny” mà? - Suỵt, cả hai coi chừng cái đầu đấy! Yên lặng đi! - Mà…sao không thấy ai vậy kìa? - Ừ nhỉ? Cô ấy đâu? Híc, nếu có dạ dày, chắc tôi sẽ bị đau mất! Tôi cứ im lặng đứng phía sau Yun. Tâm trạng thì hỗn loạn, chưa bao giờ tôi gặp tình huống này mà. Chợt, Yun nắm lấy tay tôi, thì thầm. - Tắt Feel System đi. - Tại sao ạ? - Cứ làm theo lời tôi. Đừng hỏi. - Vâng. “Feel System : Log off” Chap 6 part end Author’s Pov Sau một lúc, vẫn không thấy được cô dâu, mọi người lại tiếp tục bàn tán xì xầm - Ơ? Sao vẫn không thấy đâu vậy? - Hay là cô ấy bỏ trốn rồi? - Trời, có chuyện đó thật sao? - Hay là cô ấy ngủ quên? - Cậu điên à? Ngày trọng đại nhất đời mình mà lại ngủ quên sao? - Ừ nhỉ? Hay tại xấu xí quá nên không dám ra? Nghe đến hai chữ xấu xí, ChiRi đang bình thường bỗng chốc nét mặt trở nên tối sầm lại, cô rút chiếc quạt ra rồi nhăn nhó. Mọi người thấy thế đều im bặt. - Tôi chẳng muốn thô lỗ hay gây chuyện trong hôm nay, nhưng vị nào vừa bảo em tôi “xấu xí” thế ạ? - Bình tĩnh lại đi chị! – Yun nhấn mạnh chữ “chị” khiến ChiRi sững sờ. Cô lấy lại bình tĩnh và cất chiếc quạt khống chế phép thuật khi nãy. - Để mọi người đợi lâu, đây là cô em gái đáng yêu của chúng tôi. Làn khói trắng xuất hiện vây quanh lấy bốn người họ. Kế đến là hương thơm của hoa layon. Từ bầu trời mùa Đông, những cánh bông tuyết được tạo ra từ magic rơi xuống, lấp lánh. Trên tay Kinny, một bó hoa lạc di trắng muốt điểm thêm vài cánh hoa violet từ lúc nào không biết. - Đi thôi, Kinny. – Vicky đưa ta, nháy mắt. Ra hiệu cho Kinny làm theo. - Dạ vâng. [/size][/size] | |
| | | Sheryl Các Chủ
Tổng số bài gửi : 355 Tài sản : 4888 Join date : 05/05/2012 Tuổi xuân : 30 Đến từ : Diệp Thảo Các Sở thích : Đọc truyện, viết truyện. chém gió. ăn và ngủ Châm ngôn sống : Sống như ngày mai là ngày tận thế!!!!
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jul 21, 2012 8:17 pm | |
| tên kia, nhà ngươi lặn lâu wa đó. hehe | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sat Jul 21, 2012 10:14 pm | |
| oạch, muội onl hoài mà chẳng gặp tỷ đâu hết á >"< | |
| | | Sheryl Các Chủ
Tổng số bài gửi : 355 Tài sản : 4888 Join date : 05/05/2012 Tuổi xuân : 30 Đến từ : Diệp Thảo Các Sở thích : Đọc truyện, viết truyện. chém gió. ăn và ngủ Châm ngôn sống : Sống như ngày mai là ngày tận thế!!!!
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Sun Jul 22, 2012 9:19 am | |
| - Kitsune Yu đã viết:
- oạch, muội onl hoài mà chẳng gặp tỷ đâu hết á >"<
hơ hơ. ý ta là muội không có post truyện hay có bài viết mới đó | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Tue Jul 24, 2012 5:29 pm | |
| thì từ từ đã, để muội spam cho đã chứ =))=)) | |
| | | Sheryl Các Chủ
Tổng số bài gửi : 355 Tài sản : 4888 Join date : 05/05/2012 Tuổi xuân : 30 Đến từ : Diệp Thảo Các Sở thích : Đọc truyện, viết truyện. chém gió. ăn và ngủ Châm ngôn sống : Sống như ngày mai là ngày tận thế!!!!
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Tue Jul 24, 2012 7:44 pm | |
| - Kitsune Yu đã viết:
- thì từ từ đã, để muội spam cho đã chứ =))=))
ta thành hưu cao cổ òi đóa | |
| | | Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4746 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! Tue Jul 31, 2012 9:55 am | |
| đại tỷ tha tội, muội bận học thêm >"< với lại mai muội nhập học rồi nên không spam lén + onl lén nữa >"< tha tội cho muội nhé ps : bận học chứ không có nghĩa là không onl | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Xin lỗi....em không phải thiên thần~! | |
| |
| | | | Xin lỗi....em không phải thiên thần~! | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |