Kitsune Yu Đã biết Diệp THảo Các
Tổng số bài gửi : 181 Tài sản : 4747 Join date : 14/05/2012 Tuổi xuân : 27 Đến từ : Scarlet Devil Mansion Sở thích : nữ sinh/ về hobbies của mình : ngủ, ăn, đọc sách (truyện), và nghe nhạc bất cứ đâu, viết tiểu thuyết nữa! Châm ngôn sống : ĐỪNG CÓ BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA TÔI
| Tiêu đề: Dù chỉ là mong manh Wed May 16, 2012 6:29 pm | |
| Dù chỉ là mong manh - Spoiler:
Mưa về chiều lâm thâm từng hạt nhỏ, ướt trên vai của hắn.
Lúc sáng, đài báo là thời tiết hôm nay sẽ thay đổi, sẽ có mưa nhỏ trên diện rộng. Biết là thế nhưng làm sao từ bỏ được thói quen mà lâu nay hắn vẫn giữ. Mưa thì mặc mưa, còn hắn thì kệ chuyện của hắn. Chỉ chiếc áo khoác mỏng, hắn dong xe đến đỉnh đồi, đứng đó nhìn xuống làng mạc xa xôi, nhìn những đám mây về chiều. Hắn nhớ, nhớ lắm, nhớ con người của hắn ngày xưa, hồn nhiên, trong sáng,...
Mưa mổi lúc một nhiều, làm ướt vai hắn, nhưng dường như hắn không biết lạnh, không biết mưa đang dần nặng hạt. Lòng hắn đang đi về một hướng xa xôi, nơi chỉ có hắn và những cánh đồng, những đồng cỏ, những gã mục đồng thổi sáo, cưỡi trâu. Hắn không muốn mình là con người hiện tại nữa, một con người nặng nề, đầy tính toán, đầy lo lắng và nặng gánh trách nhiệm. Hắn muốn một lần về với tuổi thơ, để quên đi sầu khổ, quên đi người hắn yêu.
Yêu một người thật khó, nhưng quên một người càng khó hơn.
Dẫu chỉ là mong manh, nhưng hắn vẫn tin rằng trong tình yêu hắn dành cho nàng, vẫn còn sống mãi, theo thời gian theo năm tháng. Hắn sợ lắm, sợ cái cảm giác bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại cuộc sống mà trước đây hắn đã cố gắng quân bình nó.
Yêu, là chết trong lòng một ít. Câu nói này có lẽ đúng với hắn thật, cứ một lần yêu, tâm hồn hắn lại vơi đi một nữa. Không phải tình đầu nhưng hắn không dám chắc rằng đó là tình cuối. Bởi chỉ có hắn yêu, yêu say đắm nàng. Nhưng mọi thứ chỉ là mong manh, chỉ là gió thổi mà thôi. Nhạt nhẽo với nàng, những cố gắng chỉ khiến hắn mệt mỏi. Chỉ là mong manh nhưng ngọn lửa trong hắn cứ cháy mãi, không cơn mưa nào dập tắt được.
Hắn đã từng quên đi, từng quên đi những gì hắn đang theo đuổi. Nhưng hắn không thể quên đi những điều đó, ngược lại nó càng quay về tim hắn một cách mạnh hơn, dồn dập hơn.
Yêu, dù chỉ là mong manh với những gì hiện tại. Có lúc hắn muốn từ bỏ nó, nhưng rồi lại nhủ lòng cố lên. Hắn tự tạo cho mình cái mác mạnh mẽ, luôn mỉm cười với những gì trước mắt. Cuộc sống là một tỷ lệ nghịch với những ai đang cố gắng tìm cho mình một sự nghiệp thì hạnh phúc càng mất dần đi. Bởi khi người ta đi chú tâm vào công việc, vào mục tiêu lớn của họ thì những mục tiêu xung quanh mờ dần đi. Cũng chính thế họ không giữ được hạnh phúc cho mình chặt được.
Mưa vẫn vậy trên đôi vai của hắn, nhưng những cảm xúc của cuộc sống cứ ùa về trong tâm trí của hắn. Nhiều hơn mưa, ướt trong tâm trí hắn. Trôi thành từng dòng ký ức, đưa tâm trí của hắn rồi xa hiện tại, xa cái lạnh lẽo của mưa rơi.
Có lẽ hắn sẽ dừng lại với nàng, nhưng đó chỉ là chút suy nghĩ thoáng qua và hắn không bao giờ để nó lập lại trong tâm trí mình nữa. Mục tiêu của hạnh phúc là nàng, nàng là tất cả trong hắn hiện tại. Bởi hắn biết, nếu không tìm thấy hạnh phúc cho mình thì mọi thứ cố gắng cũng sẽ dừng lại và vô nghĩa.
Biến thất bại thành sức mạnh để đi tiếp là cả một quá trình khó khăn. Nhưng không phải không làm được. Dẫu biết cảm xúc là cội nguồn cho tất cả hành động trong tình yêu, hắn cũng vậy, nàng cũng vậy. Nàng theo đuổi những mục đích của riêng mình, hắn cũng không từ bỏ mục tiêu của mình. Cứ như thế, hai tâm hồn có sự đồng cảm, nhưng lại cứ xa nhau, ai sẽ là kẻ thắng cuộc? Hắn có gần lại với nàng hay không? Dù đó chỉ là mong manh nhưng hắn vẫn dành tất cả cho nàng.
Thời gian cứ mãi trôi theo hắn, với những cái mỏng manh nhưng không đánh ngã sự lì lợm trong lòng hắn.
Mong cho cơn mưa kéo hắn về với sự bình yên, để hắn dám đối mặt với hiện tại.
| |
|